Sách - Xin lỗi anh nhận nhầm người
Sách - Xin lỗi anh nhận nhầm người
Sách - Xin lỗi anh nhận nhầm người
Sách - Xin lỗi anh nhận nhầm người
Sách - Xin lỗi anh nhận nhầm người
Sách - Xin lỗi anh nhận nhầm người
Sách - Xin lỗi anh nhận nhầm người
Sách - Xin lỗi anh nhận nhầm người
Sách - Xin lỗi anh nhận nhầm người
1 / 1

Sách - Xin lỗi anh nhận nhầm người

5.0
95 đánh giá
16 đã bán

Mã sản phẩm: 8935212349178 Tác giả: Cố Tây Tước Dịch giả: Hà Giang Kích thước: 14.5x20.5cm Nhà xuất bản: NXB Văn Học Năm xuất bản: 2019 Số trang: 404 **[ĐỌC THỬ] XIN LỖI, ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI ** Dành cho các bạn đang muốn đọc thử một số chương của sách trước khi mua

119.000₫
-50%
59.500
Share:
SÁCH QUẢ NA

SÁCH QUẢ NA

@sachquana
4.9/5

Đánh giá

17.490

Theo Dõi

0

Nhận xét

Mã sản phẩm: 8935212349178 Tác giả: Cố Tây Tước Dịch giả: Hà Giang Kích thước: 14.5x20.5cm Nhà xuất bản: NXB Văn Học Năm xuất bản: 2019 Số trang: 404 **[ĐỌC THỬ] XIN LỖI, ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI ** Dành cho các bạn đang muốn đọc thử một số chương của sách trước khi mua nhé! **GIỚI THIỆU ** ____ Lúc trước, tôi có nhìn thấy trên mạng xã hội một cái topic như thế này: Hãy nói về một kỷ niệm xấu hổ nhất của bạn thời thanh xuân đi nào? Đến khi đọc câu chuyện này, tôi lại lập tức nhớ đến topic đó. Nếu để Hứa Thanh Tranh nhìn thấy, có lẽ cô ấy sẽ ngay lập tức viết ra câu chuyện của mình và Tô Phách, bởi vì nó quá xấu hổ đến nỗi mà gần 8 năm sau đó, khi cô tình cờ gặp lại anh, cô chỉ mong sao anh đừng nhận ra mình. Tại sao cô có thể nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, mà lại mong anh đừng nhận ra cô? Bởi vì cuộc gặp gỡ định mệnh lúc đó chỉ kéo dài 20 ngày và kết thúc bằng một câu nói của Tô Phách: Xin lỗi em, anh nhận nhầm người. À, thì ra vì nhầm người nên anh mới dịu dàng với cô như vậy, vì nhầm người nên mới giúp đỡ cô như vậy, vì nhầm người nên mới chu đáo khiến cô ngu ngốc mà lao vào như vậy? Hứa Thanh Tranh chỉ là một cô gái mới lớn thôi, da mặt vẫn mỏng lắm, người ta đã nói đến vậy rồi mà mình còn ý nghĩ không an phận thì quả là ngu ngốc. Thế nên, sau đó cô đã từ bỏ môn đàn cổ mà nhờ nó cô mới gặp được anh, cũng từ bỏ người con trai đầu tiên khiến cô rung động. Hứa Thanh Tranh nghĩ rằng có lẽ cả đời này mình sẽ không gặp lại anh nữa, mà cho dù có gặp lại, anh cũng chưa chắc đã nhận ra cô, thời gian ngắn ngủi thế kia mà. Cũng có thể anh đã gặp được người anh muốn gặp, sẽ không “nhận nhầm” nữa. Nếu đã thế thì gặp lại nhau cứ xem như chưa từng quen biết là xong. Hứa Thanh Tranh, nói được, làm không được. Vào năm cô sắp tốt nghiệp đại học, cô đi theo đoàn kịch Côn Khúc của chú hai nhà mình và gặp lại Tô Phách. Mọi cảm xúc bị cô chôn vùi đè nén bấy lâu nay hiện giờ chỉ tập trung vào một chỗ, xấu hổ muốn chết! Nhưng dù vậy, cô vẫn cố tỏ ra bình thản và cách xa anh nhất có thể. Nhưng dường như người đàn ông tài sắc vẹn toàn này lại có gì đó không đúng lắm. Có vẻ như anh thật sự không nhận ra cô, nhưng hành động và lời nói lại thân thiết như vậy, như có như không quan tâm cô như vậy, là ý gì? Hứa Thanh Tranh không muốn nhận thêm bất cứ một câu nói “anh nhận nhầm người” nào nữa đâu. Tình hình cứ như vậy, cô càng cách xa, anh càng muốn lại gần. Cuối cùng, sau một đêm biểu diễn thành công, cũng là đêm cuối cùng cô làm việc cùng anh, Tô Phách đã mạnh dạn nắm tay Hứa Thanh Tranh và nói: “𝐴𝑛ℎ 𝑙𝑎̀ 𝑇𝑜̂ 𝑃ℎ𝑎́𝑐ℎ, 𝑚𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑏𝑜̂́𝑛 𝑡𝑢𝑜̂̉𝑖 ℎ𝑜̣𝑐 𝑘𝑖̣𝑐ℎ, đ𝑎̃ ℎ𝑎́𝑡 𝑘𝑖̣𝑐ℎ 𝑚𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑛𝑎̆𝑚 𝑟𝑜̂̀𝑖. 𝑆𝑜̛̉ 𝑡ℎ𝑖́𝑐ℎ 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑛ℎ𝑖𝑒̂̀𝑢, 𝑡𝑖́𝑛ℎ 𝑐𝑎́𝑐ℎ 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 đ𝑢̛𝑜̛̣𝑐, 𝑏𝑖𝑒̂́𝑡 𝑙𝑎̀𝑚 𝑐𝑎́𝑐 𝑚𝑜́𝑛 𝑎̆𝑛 𝑡ℎ𝑢̛𝑜̛̀𝑛𝑔 𝑛𝑔𝑎̀𝑦 đ𝑜̛𝑛 𝑔𝑖𝑎̉𝑛, 𝑥𝑖𝑛 ℎ𝑜̉𝑖, 𝑒𝑚 𝑐𝑜́ 𝑐𝑎̂̀𝑛 𝑎𝑛ℎ 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔?” Cần, đương nhiên là cần chứ. Nhưng cho đến tận lúc đã gật đầu đồng ý, Hứa Thanh Tranh vẫn không hiểu tại sao mình lại thiếu nghị lực như vậy. Có lẽ là vì vẫn còn một chút uất ức của ngày xưa, ngày đó anh nhận nhầm người nên không thích em, cuối cùng bây giờ vẫn thích đấy thôi. Cũng có lẽ bởi vì tình cảm ngày xưa dành cho anh vẫn còn nguyên vẹn, là anh nhận nhầm nên mới quan tâm cô, nhưng bản thân cô thích anh là sự thật. Trong suốt khoảng thời gian xa cách đó, cả hai đều không có tình yêu nào khác. Thôi thì xem như, thời gian đã thay cô trả thù anh rồi. Nhưng có một sự thật mà Hứa Thanh Tranh không biết, đó chính là trước khi tỏ tình với cô, Tô Phách đã suy nghĩ, “gương vỡ lại lành” thì thắng lợi lớn hay yêu lại từ đầu mới thắng lợi lớn đây? Bởi vì không chỉ có cô, mà anh cũng là người nhận ra đối phương sau lần gặp lại đầu tiên ấy. Đã tám năm rồi, kể từ giây phút anh nói câu nói đó, anh đã không còn nhìn thấy cô nữa. Hứa Thanh Tranh nghĩ rằng anh áy náy, nhưng không phải. Anh nói rằng đó không phải là áy náy, mà là nhớ mãi không quên. Trong cuộc đời mỗi người, sẽ vì những lý do nào đó mà gặp gỡ nhau, có thể ở lại, cũng có thể lướt qua. Một câu “Xin lỗi, anh nhận nhầm người” của Tô Phách đã lấy đi nhiệt huyết mối tình đầu của một cô gái trẻ, nhưng người hối hận lại là anh. Anh nhận nhầm người là thật, nhưng tình cảm anh dành cho em cũng là thật. Chỉ là lúc ấy... anh không biết. … Một câu chuyện nhẹ nhàng của đôi bạn trẻ yêu thích văn hóa âm nhạc truyền thống. Tình cảm của họ nảy mầm và lớn dần lên trong sự nỗ lực của cả hai, cùng với sở thích chung về môn nghệ thuật Côn khúc truyền thống. Trong câu chuyện nhắc đến rất nhiều khái niệm về Côn khúc và những vở kịch nổi tiếng, diễn giải rất nhiều kiến thức về bộ môn nghệ thuật này, đây cũng là một cách khiến lớp trẻ có thể tìm hiểu và giữ gìn bản sắc văn hóa nghệ thuật của đất nước mình. Tình cảm của Tô Phách và Hứa Thanh Tranh khó có thể phân định rạch ròi giữa “gương vỡ lại lành” hay là “mưa dầm thấm lâu”, chỉ biết rằng tình cảm này đến rất tự nhiên, cũng thật nhẹ nhàng. Bỏ lỡ nhau thời thanh xuân, lại tìm thấy khi trưởng thành, không phải là lúc quay ngược thời gian để xem ai đúng ai sai, mà cả hai đều hiểu rõ, từ giây phút này, trân trọng từng khoảnh

Thương Hiệu
cố tây tước

Nhập khẩu/ trong nước

Trong nước

Loại nắp

Bìa mềm

Ngôn ngữ

Tiếng Việt

Loại phiên bản

Phiên bản thông thường

Nhà Phát Hành

Đinh Tị

ISBN

8935212349178

Năm xuất bản

2019

Sản Phẩm Tương Tự

*Sản phẩm được thu thập tự động để tiếp thị. Chúng tôi không bán hàng.